Anh đến Hà Nội với cây cơm nguội, mùi cốm thơm vỉa vè, vì mùi hoa sữa và cũng vì một Hà Nội nơi có bóng hồng của lòng anh. Lang thang khắp phố phường, anh chẳng biết mình đã đi qua những đâu, cũng chẳng nhớ nỗi một con đường nào, vì nơi đâu cũng ghi dấu em. Trong anh vang lên tiếng nói em nghe sao chua chua như sấu, thấm vào lòng anh lại ngọt ngào thơm mát như tào phớ.
Anh mong thời gian trôi nhanh để khi hoàng hôn buông xuống, ta lại được bên nhau. Em đứng đó nhìn anh, buồn vời vợi. Anh ngây ngất tận hưởng mùi hoa sữa để ôm ấp vào tận mãi sau. Đôi ta biết, rồi 1 ngày, mùi hoa sữa chỉ đem lại nỗi nhớ nhung day dứt. Biết làm sao em nhỉ, chung lối, chung đường, chung hình bóng nhưng vẫn xa vời vợi. Chiếc thuyền bé con đưa đôi ta vượt hồ, nụ hôn nồng cháy xóa tan mọi sầu tư. Chợt nhận ra! Ta đã xa nhau mãi mãi.
Anh lại ngắm hoàng hôn, nheo mắt nhìn về mối tình của đôi ta. Giờ này, ngày ấy, anh hớn hở sắp được bên em, và anh mong ước đôi ta đang ngắm hoàng hôn tại Nam Cực, chỉ 1 lần hoàng hôn trong đời trôi mãi về bên nhau. Em! Mối tình của anh!